NGUYỄN VIỆT HÀ ĐOẠT GIẢI HỘI NHÀ VĂN NGUYỄN VIỆT HÀ VĂN NGUYỄN VIỆT HÀ

-
Thời sự coffe BĐS thị phần bản vẽ xây dựng - quy hướng Tài chính bất động sản Đời sống cư dân

*

Phạm Ngọc Tiến nội dung bài viết cùng tác giả »


Nguyễn Việt Hà vẫn sắp bước vào tuổi tròn hoa giáp. Ngày ngày, anh vẫn đề xuất mẫn, miệt mài, không hoàn thành nghỉ bên trên bàn viết.

Năm 1999, lúc tiểu thuyết “Cơ hội của Chúa” xuất hiện thêm sau một số trong những truyện ngắn in báo, tác giả lạ lẫm Nguyễn Việt Hà được chăm chú bởi sự phủ rộng của cống phẩm này. Ai gọi “Cơ hội của Chúa” cũng có thể có cảm nhấn về một công ty văn mới năng lực đã xuất hiện. 

“Cơ hội của Chúa” new mẻ, nhiều khác hoàn toàn với tè thuyết truyền thống, làm cho Nguyễn Việt Hà được nể trọng. Sau đó, anh liên tục có hầu hết sáng tác mới. Đó là những tiểu thuyết “Khải huyền muộn”, “Ba ngôi của người”. Rồi hầu hết tập truyện ngắn và tạp văn đầy sắc đẹp màu phố thị về người tp hà nội 36 phố phường. Một đô thị cũ dần mở ra một hà thành hiện đại với số đông xô ý trung nhân của city hóa.

Bạn đang xem: Nhà văn nguyễn việt hà

Tôi đặc biệt yêu thích đầy đủ phát hiện lý thú về cuộc sống Hà Nội, cả xưa và nay, hình dạng như “Con giai phố cổ” xuất xắc “Đàn bà uống rượu” vào tạp văn Nguyễn Việt Hà. Vốn đời của Nguyễn Việt Hà cứng cáp lại là “giai phố cổ”. Anh là công ty văn gần như là duy độc nhất vô nhị viết đề tài về phố và vô cùng khác người. Viết về Hà Nội, những tác đưa hay nghiêng về hai khuynh hướng, hoặc là trải đời hoặc là trích dẫn cứ liệu, giới thiệu. Lối viết đầu phụ thuộc vào tay nghề sống. Lối viết thứ hai, hợp với nghiên cứu, tra cứu hiểu, phục vụ du ngoạn chứ chưa phải là thưởng lãm văn chương. Nguyễn Việt Hà viết thiên về trải nghiệm nhưng có bổ sung cập nhật những trích dẫn buộc phải thiết, làm tăng mức độ nặng bài viết. Phần đa trích dẫn của Nguyễn Việt Hà thiết yếu xác, với dung tích vừa đủ, ko phá vỡ hồ hết trải nghiệm, là điều người đọc cần ở nhà văn trong sự khai phá này.

Bút danh Nguyễn Việt Hà là bọn họ tên người bạn đời tri kỷ của anh. Một gã giai phố cổ, một ngày ngẫu hứng viết văn, lấy tên vợ làm bút danh. Tôi thuộc các loại cực đoan trong bài toán ký thương hiệu tác giả. Xuất phát điểm từ một mẩu báo, chiếc tin, tôi khi nào cũng đem tên thật. Thoạt đầu, nghe chuyện lấy bút danh bằng tên vợ, tôi đã cười cười. Lại thêm một công ty văn lụy bóng hồng chuyên nghiệp hóa nữa đây. Bây giờ, trong những cuộc chạm chán gỡ, tôi toàn call theo cây viết danh và quên khuấy tên thiệt của anh. Chẳng cứ tôi, trong những giao tiếp, tôi thấy những người dân khác số đông gọi như thế. Một chiếc tên mượn đã làm mất hẳn đi thương hiệu thật, sẽ là thành công xuất sắc của chiến thắng Nguyễn Việt Hà.

*

Tôi gặp gỡ Nguyễn Việt Hà sau khoản thời gian “Cơ hội của Chúa” ra đời, một đơn vị văn lũ anh giới thiệu anh với lũ tôi. Nguyễn Việt Hà từ bỏ tin, chân tình và dỡ mở. Chỉ vậy là anh sẽ vào nhập nhóm đùa của bọn chúng tôi. 

Trong cuộc gặp, Nguyễn Việt Hà luôn là si nói, ko chệch ngoài văn chương, chữ nghĩa. Mấy chục năm trôi đi tự “Cơ hội của Chúa”, Nguyễn Việt Hà vẫn nguyên thế. Say mê văn chương nhường nhịn đã lấn vào máu “giai phố cổ” cùng cứ tuôn trào cả vào trang viết cũng như đời sống thường xuyên nhật.

Nguyễn Việt Hà học tập về gớm tế. Anh là công chức của một ngân hàng nhà nước. Khi đã bao gồm vài cuốn sách làm sống lưng vốn, chắc hẳn rằng thấy sự gò bó hành chủ yếu cản trở ham văn chương, bắt buộc Hà quăng quật việc. Thời gian ấy, làm cho ở ngân hàng là xứng đáng mơ ước, các khoản thu nhập cao với được trọn vọng, nhưng mà Hà nhất quyết bỏ. Tôi nhìn Nguyễn Việt Hà vị nể. Tôi, tính khí cũng bất cần, thấy luôn bị áp lực đè nén cơ quan, cơ mà bao bận tính bỏ việc để viết tự do nhưng đâu bao gồm thành. Yêu cầu đợi cho đến lúc lĩnh sổ hưu bắt đầu thở phào khoan khoái...

Kể từ lúc rời biên chế mang lại nay, Nguyễn Việt Hà vẫn cân nặng bằng cuộc sống của mình. Viết văn, sống bằng thu nhập từ gần như gì viết ra, ít công ty văn có tác dụng được... Nguyễn Việt Hà là một trong những nhà văn sống đàng hoàng bởi nhuận bút, dù nhuận bút ngày một kém đi khi báo giấy hết thời, báo mạng lên ngôi.

Nguyễn Việt Hà có bút lực sung mãn. Không còn cơ quan lại trì kéo, Hà như cánh chim sổ lồng dấn thân viết. Thời gian này, hầu như truyện ngắn, tạp văn của anh in tới tấp trên các báo. Toàn những bài viết hàm lượng văn chương cao. Đề tài phố thị tiếng là rộng cơ mà rất kén tín đồ viết. Thiết yếu viết mãi nếu không có vốn liếng, phát âm biết sâu sắc và theo cách nói của tôi, là phải gồm trí tuệ phố. Trí thông minh phố, chứ sao. Phát âm biết kèm theo trải nghiệm sinh sống và năng lượng thể hiện là trí tuệ của một bạn viết chăm nghiệp. Nguyễn Việt Hà gọi biết rộng lớn nhiều nghành nghề dịch vụ và rất siêng năng đọc. Ngày ngày, anh vào thư viện. Từ nhà ở phố nhà Chung, Hà đi bộ ra thư viện quốc gia. Đọc nhiều, đề xuất Hà dẫn rất chính xác những bốn liệu cần thiết phục vụ cho cả văn học lẫn báo chí. Nói thêm một chút, Hà chỉ đọc sách với báo giấy. Anh gần như là là đơn vị văn cá biệt không nghịch facebook, blog, không luôn luôn cả mạng xóm hội. Việc thư từ, phiên bản thảo e-mail đến tòa soạn, bên xuất bản, rất nhiều qua cô phụ nữ đầu của anh.

Phố công ty Chung nối sát với nhà thời thánh Lớn. Rất nhiều Noel, Nguyễn Việt Hà mời bạn bè văn chương mang lại nhà tham dự buổi tiệc đón lễ. Anh theo Công giáo. Có mặt ở đa số cuộc đó, tôi hiểu Nguyễn Việt Hà khôn cùng ngoan đạo. Do thế, trong sáng tác của anh, cảm giác tôn giáo luôn tràn ngập. Tôn giáo làm thăng bằng giữa đạo với đời trong thế giới nhân thiết bị của anh. Nguyễn Việt Hà xây dựng diễn biến và nhân vật của chính bản thân mình đậm color và tinh thần Kito giáo. Đây là 1 trong điểm mạnh, đặc trưng trong tiểu thuyết, nâng vị ráng của anh trong số những nhà văn đương đại. Có khá nhiều nhà phân tích đã làm chăm luận về đặc điểm tôn giáo trong sáng tác của Nguyễn Việt Hà.

*

Chàng trai phố cổ Nguyễn Việt Hà thấm thoắt từ bỏ “Cơ hội của Chúa” với ngót nghét hai chục năm biến đổi đã cho ra đời hàng chục tiểu thuyết, tập truyện ngắn, tạp văn. Nguyễn Việt Hà trở nên một nhà văn chăm nghiệp, không chịu ảnh hưởng vào hội hè giỏi tổ chức nghề nghiệp nào. “Giai phố cổ viết văn” là thương hiệu vui nhưng lại đúng và xứng danh với một công ty văn độc lập, siêng viết về phố thị. Những tác phẩm của Nguyễn Việt Hà được fan hâm mộ trong nước chào đón và xuất hiện trong những tuyển tập ngơi nghỉ nước ngoài. “Cơ hội của Chúa” được dịch cùng in tại Pháp. Các tuyển tập văn xuôi Việt hiện khá đầy đủ vắng Nguyễn Việt Hà. 

Nguyễn Việt Hà đang sắp phi vào tuổi tròn hoa giáp. Ngày ngày, anh vẫn buộc phải mẫn, miệt mài, không kết thúc nghỉ bên trên bàn viết. Sự như ý đã xuất hiện thêm ở “giai phố cổ”, tuy vậy tôi tin con phố văn chương của Nguyễn Việt Hà vẫn còn đấy đang rộng mở. Anh vẫn còn đó đắm say, cả vào trang viết cũng như ngoài cuộc đời.

Diễn đàn văn hóa văn hóa truyền thống nghệ thuật tin tức tư liệu tin tức xây cất đời sống văn hóa trái đất nghệ thuật
*

Diễn bầy văn hóa văn hóa nghệ thuật và thẩm mỹ tin tức tư liệu tin tức xây đắp đời sống văn hóa quả đât nghệ thuật

hình thành và béo lên sống Hà Nội, Nguyễn Việt Hà viết về hà nội từ hơn 20 năm nay với một giọng văn riêng, đặc sắc. Những tác phẩm tiêu biểu vượt trội của anh hoàn toàn có thể kể đến những tiểu thuyết cơ hội của chúa, Khải huyền muộn, ba ngôi của người, Thị dân đái thuyết… và những tạp văn: con giai phố cổ, Đàn bà uống rượu, nhà văn thì nghịch với ai...

*

Một thủ đô “của Hà”

Nếu nhận định rằng “mỗi thành phố văn hóa luôn có hồ hết nhà văn của mình” thì Nguyễn Việt Hà xứng đáng là một trong trong số phần đa nhà văn của Hà Nội. Trường đoản cú cuốn đái thuyết trước tiên Cơ hội của Chúa ra đời năm 1992 cho nay, Nguyễn Việt Hà đã tạo ra được một “không gian văn chương” của riêng biệt mình. Không gian ấy chính là một hà thành lạ mà lại quen qua một góc nhìn độc đáo. Là một người nhắc chuyện đầy độc đáo của Hà Nội, qua hơn nhị thập niên cố bút, Nguyễn Việt Hà đã dựng nên được phần làm sao chân dung tp mình đang sống. Bởi một giọng văn độc đáo, từ những tiểu thuyết Cơ hội của Chúa, Khải huyền muộn, bố ngôi của người, Thị dân tè thuyết… đến các tạp văn Con giai phố cổ, Đàn bà uống rượu, mặt của bọn ông, công ty văn thì chơi với ai… tp hà nội của Nguyễn Việt Hà vừa mang hơi thở náo nhiệt của phố xá mà lại cũng vương vãi vấn phần lớn hoài niệm xưa cũ. “Nói là thủ đô nghe rộng lớn quá! Thực chất, không gian trở đi trở lại một trong những sáng tác của tớ chỉ là thành phố cổ thêm với hồ Gươm, hay không ngừng mở rộng hơn một chút ít là quận trả Kiếm” - Nguyễn Việt Hà từng bộc bạch.

Xem thêm: Tình yêu người cùng giới nữ an toàn, không đau, cách để khiến một cô gái thích bạn (lgbt)

Với Nguyễn Việt Hà, “Hà Nội luôn luôn là chủ đề miên viễn, thời thượng của văn chương nhưng lại viết làm sao để ra được chất hà nội thì lại không thể dễ”. Hà nội thủ đô không chỉ cần nơi anh hiện ra và phệ lên mà còn là một nơi anh thêm bó, yêu thương thương cùng trân trọng. Viết về Hà Nội, anh viết bằng cả cam kết ức, nỗi nhớ và tình yêu: “Khi nhớ, lẽ thường, người ta vẫn tuyệt nhớ về hầu như gì đẹp đẽ. Để rồi, con tín đồ đâu dễ tránh được cảm thức xót xa khi phần đa điều tốt đẹp đó không thể trong hiện tại. Cũng vị vậy, diễn ngôn của tôi đôi khi có chút cay đắng, câu chữ có phần chua ngoa.” Lời từ sự ở trong nhà văn cũng là giải thuật đáp cho vướng mắc của một độc giả: “Tại sao Nguyễn Việt Hà viết về hà nội thủ đô buồn và kỹ lưỡng thế?”.

*

Nhà văn từng huyết lộ, đã và đang vài lần anh demo mở rộng không gian sáng tạo, bứt mình khỏi phố xá thân quen nhưng đều… thất bại! Hễ rời xa phố phường mà anh thân quen thuộc, hình như anh không còn là thiết yếu anh nữa. Khu phố cổ là những chất liệu để Nguyễn Việt Hà viết đề xuất những câu chuyện thú vị, có phong vị rất độc đáo về đất với người thủ đô từ mắt nhìn của riêng anh. “Hà Nội mà lại tôi biết chỉ loanh quanh khoanh vùng Hồ Gươm. Cũng bởi vì ấy, những người dân tôi hay gặp mặt thường là dân mua sắm ở quanh vùng phố cổ. Ở họ thường xuyên hiển lộ những cách thức riêng về kiểu cách nuôi dậy con cái tốt những quan niệm riêng về văn hóa, truyền thống…”.

Hà Nội trong văn của Nguyễn Việt Hà không những là náo sức nóng phố xá mà còn là một những chân dung độc đáo của “thị dân”: “Hà Nội muôn đời vẫn vậy! Một thành phố nghìn năm tuổi thì đương nhiên tích tụ trong lòng nó phần nhiều giá trị đặc biệt quan trọng mà không phải bất cứ ai mong phá, muốn làm hư là hoàn toàn có thể dễ dàng thực hiện được. Ở đó có những thị dân có trong bản thân một phẩm tính đặc trưng - độ tinh tế”.

“Thong thả ăn, sắc sảo mặc, Chầm lờ đờ sống”

Chân dung người thủ đô trong văn của Nguyễn Việt Hà, trước tiên có lẽ là chân dung từ bỏ họa của thiết yếu anh - một “giai phố cổ” bao gồm hiệu. Rạm trầm, hài hước và nhoáng chút giễu cợt nhại đầy dí dỏm, Nguyễn Việt Hà đã chế tác đựng dược chân dung những người Hà Nội, độc nhất là các người đàn ông được điện thoại tư vấn là “con giai phố cổ” gói gọn trong tía tính tự “thong thả ăn, tinh tế mặc, chầm chậm chạp sống”: “Bọn bé giai phố cổ (…) nhàn nhã ăn, tinh tế và sắc sảo mặc, chầm đủng đỉnh sống. Có bầy họ, Hà Nội từ bây giờ mới tất cả nổi năm bảy hàng phở ngon, vài ba quán cafe thị dân sâu lắng. Lũ họ chẳng chịu là gì, sống bạc tình nhược nghệ sĩ nửa mùa, rồi trả ơn Hà Nội bằng cách quyết liệt trường đoản cú nuôi đến mình các thói quen của bao đời Hà Nội…” - (trích tạp văn Con giai phố cổ).

Bức chân dung thành phố trở nên lôi cuốn nhờ phần đa phác họa về thị dân - lớp người đông đảo nhất ở phố: “Thị thành phần đông và lắm đẳng cấp thật. Cơ mà thị dân được “tính” vào đây ít người nghèo, chẳng có nông dân với không đậm màu đề nghị lao. Đấy là phần nhiều Nho gia cuối mùa, thông phán, fan Tây học, nhà văn thiếu sáng sủa (?), tay chơi suy đồi, fan chung chiêng đức tin để đề nghị chọn theo Phật, Thánh xuất xắc núp dưới bóng Chúa... Họ có nỗi khổ tâm, dằn lặt vặt của kẻ ăn ngon mặc đẹp, chứa ký kết ức mất mát hoặc mớ chữ trong đầu chứ không hẳn loại chỉ việc no ấm là đủ. Với ngay từng con fan ấy cũng ko thể xác định đơn nhan sắc là tích hay tiêu cực (Trích Thị dân đái thuyết).

Điều thú vui là trong những lúc Hà Nội biến hóa từng ngày thì Nguyễn Việt Hà nhiều lần kể lại trong trắng tác của bản thân rằng ký kết ức về các hành vi văn hóa của thị dân là thứ có tác dụng truyền giữ lâu nhất. Đặc biệt, tạp văn Nguyễn Việt Hà viết về cuộc sống ở Hà Nội, qua góc nhìn của một “giai phố cổ” ngoài ra không chỉ với những mẩu chuyện của cuộc sống chầm lừ đừ thường nhật sinh hoạt phố cũ, cùng với sách xưa cùng rượu ngon, tín đồ đẹp... Nhưng qua đó, một cái nhìn về chân dung đô thị hiện lên tấp nập tung tẩy như hình hình ảnh một người bầy ông bán sản phẩm ở chợ Đồng Xuân: “Anh ta đầu team thúng, mồm và mông dẻo nguây nguẩy, nói tục như ranh. Bánh dày giò của Phương đồng cô tinh tế khó tả, một thứ rubi tuyệt phẩm của chợ” (Trích Đàn ông ngồi chợ).

Qua giọng văn tưng tửng, tp. Hà nội hiện lên như là “Một tp rêu phong xứng đáng trọng phải là 1 trong thành phố có vài hiệu sách cũ, nơi đám sv trong trắng lê lết ngồi phát âm “cọp”. Phải bao gồm gánh sản phẩm rong vỉa hè bà mẹ truyền nhỏ nối, chiều muộn đông nghịt người mẹ xúm xít ăn. Và tất nhiên phải bao hàm quán cà phê luôn thấp thoáng phần nhiều bóng trung niên nhỏ đẻ của thị trấn mặc vét, nhẩn nha ngồi thả khói.” (Trích Mặt của bọn ông).

*

Trong gần như tạp văn của mình, Nguyễn Việt Hà cũng đã tự họa chân dung một “con giai phố cổ” bởi một giọng thiệt dí dỏm, chân thật đến cả “cái hàm răng bên trên gia truyền từ chúng ta ngoại luôn luôn nhô ra hệt như đang mỉm cười hớn hở” (Đàn ông tươi cười).

Nhà văn Nguyễn Trương Quý dấn định: “Nguyễn Việt Hà vẫn soi ra gần như gót chân Achilles của những người sống ở tp hà nội và nặng trĩu lòng với chỗ này. Nó vừa là cái yêu cầu đưa ra một tờ căn cước dìm diện người dân “người Hà Nội”, vừa tràn ngập tâm núm lạc loài, tha hương nơi phố lớn, hiện hữu lên tâm trạng hỏng vô. Cơ mà họ không đổ lỗi cho sự phi lý, chúng ta có đi kiếm lời giải. Bởi thế mà các nhân vật vẫn đang còn những mục đích sống nào đó, vẫn nhen trong tâm một ngọn lửa, một sự khát vọng mà nhiều khi họ không hotline tên được”.

Thông minh cơ mà hài hước, dí dỏm nhưng mà thâm trầm, đó có lẽ là giọng văn riêng biệt của Nguyễn Việt Hà, được anh sử dụng thành công ngay từ bỏ khi xuất hiện thêm với tiểu thuyết đầu tay Cơ hội của Chúa. Item từng được công ty phê bình Hoàng Ngọc Hiến nhận xét là“...Cuốn sách có giữa những câu nói hóm xuất xắc nhất, ý vị tuyệt nhất trong văn học vn đương đại. Văn học vn sau 1945, không hiểu biết nhiều sao vắng hẳn đi sự hóm hỉnh, sự bông đùa,... Hiếm hoi những câu diễn đạt sự tinh diệu của tinh thần. Tè thuyết Cơ hội của Chúa quá thãi số đông câu hóm hỉnh, nghịch giễu, về mặt này có thể xem thành tích của Nguyễn Việt Hà là một cái mốc. Xúc cảm phê phán mang tinh thần vui nhộn khoan hòa sẽ tạo một vị trí đặc biệt cho Nguyễn Việt Hà trong văn xuôi việt nam đương đại”.